cậu hôn anh một cái

Minh Hy nhìn nó một chặp, đành bỏ qua ý định cho nó nấu. Anh kêu Tiểu Tạp chiếu video hướng dẫn nấu cháo rồi làm theo. Tiểu Tạp vừa chiếu video, vừa quét hình Minh Hy. Minh Hy hiện chỉ mặc một cái quần, bàn chân và nửa thân trên đều ở trần. Hắn rời khỏi môi cậu kéo theo một sợi chỉ bạc, hắn nhìn đứa nhỏ mơ mơ màng màng hé môi thở dốc khẽ hôn cằm cậu, cắn nhẹ một cái. Mưa hôn dần dần trải xuống từ hai gò má non mềm xuống cổ, xương quai xanh, nơi nơi đều để lại ấn ký riêng của mình. Anh tháo kính xuống, dùng tay áo lau mắt kính một chút trước khi vào xếp hàng mua cơm. "Anh đó là giáo sư trong trường cậu à?" Hàn Hành Chu nghe thấy có người hỏi, dù đối phương đã cố gắng nhỏ giọng hết mức nhưng vì nhà ăn quá yên tĩnh nên những lời cậu ta nói vẫn Chương 31: Đôi mắt đẹp. Cậu nói từng chữ một hết sức rõ ràng, dù Triêu Ninh có giận cách mấy, thì trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút kiêng kị. Đối diện với Tạ Văn Tinh chốc lát, những câu nói thối nát đã đến bên mép rồi, Triêu Ninh vẫn cắn răng nuốt xuống Chương 18: Một thìa đường. "Được, được" Cậu trầm giọng, ánh mắt dịch ra: "Về thôi." Không chờ Quan Hạc phản ứng, Tạ Văn Tinh ấn vào thang máy trước tiên. Trong lúc chờ thang không biết vô tình hay cố ý, Quan Hạc luôn cảm thấy ánh mắt cậu tránh mình. dinding model pemasangan glass block rumah minimalis. Nụ hôn này mang theo ý lấy lòng, thậm chí vội vàng đến ngây ngô. Tạ Văn Tinh nói xong câu kia sốt sắng nhìn Quan Hạc, đây là biện pháp cuối cùng cậu nghĩ ra được, nếu như Quan Hạc còn từ chối nữa cậu thật sự...Có bàn tay đặt lên vai cậu, trong lòng Tạ Văn Tinh run bị kéo về phía trước một cái, cả gười lọt thỏm vào trong lồng ngực của một người khác, bốn phía đều là mùi bông gòn mềm mại. Quan Hạc cúi đầu hôn cậu, khác với sự đụng chạm như một con thú nhỏ, nụ hôn này vừa ướt át vừa lưu luyến, nóng đến khiến tâm hồn cũng phải bần lúc triền miên, Tạ Văn Tinh cảm nhận được tay của Quan Hạc...Cho dù bị hôn đến không thở nổi, Tạ Văn Tinh cũng biết cứ ôm nhau mãi thì sẽ xảy ra chuyện gì, cậu thử thăm dò kéo cổ Quan Hạc, động tác của cậu khiến người đàn ông đang hôn cậu dừng lại chốc Hạc tự chủ rất tốt chỉ cắn nhẹ lên môi Tạ Văn Tinh một cái, giọng nói khàn khàn"Em có ý gì?""Là, là ý đó." Trời mới biết lúc Tạ Văn Tinh nói được câu này phải dùng mất bao nhiêu là dũng khí. Quan Hạc đã từ từ buông cậu ra, Tạ Văn Tinh vội vàng kéo lại cổ tay đối phương. Thực sự là quá mức trắng trợn, chẳng hiểu chút nào là ve Hạc bị cậu kéo lại, bỗng nhiên mỉm cười."Nhưng ở chỗ này không có gì cả, đây là phòng cho một người, sẽ rất đau, em còn có khả năng sẽ chảy máu."Hiểu được đó là ý gì, màu đỏ trên mặt Tạ Văn Tinh vốn không biến mất nay còn tràn xuống tận cổ, cậu ậm ừ nói cái gì. Khá nhỏ. Quan Hạc đến gần "Không nghe thấy, em nói gì?""Không sao," Tạ Văn Tinh hít sâu một hơi "Em không sợ chảy máu."Lúc cậu nói chuyện ánh mắt cứ lảng tránh, hiển nhiên là đang cậu như vậy, không biết còn tưởng đang đánh nhau liều mạng, Quan Hạc nhìn thôi là đã muốn nở nụ sự rất rất đáng hôn chiếc cổ hồng hồng của Tạ Văn Tinh, dịu dàng nói "Nhưng anh sợ em chảy máu, sau này rồi hãy nói."Anh lại hỏi "Hơn nữa chúng ta thế này tính là gì?"Kì thực anh đã hiểu ý của Tạ Văn Tinh, mà phản ứng của Tạ Văn Tinh thật sự rất thú vị. Hóa ra dù bao nhiêu năm có trôi qua, lúc đối mặt với người trong lòng thì tính cách vẫn xấu xa như một cậu trai mới làm mấy chuyện xấu, muốn để đối phương nhìn mình mà thẹn thùng."Không phải anh đang theo đuổi em sao," Tạ Văn Tinh ấp úng "Vậy... Giờ anh theo đuổi được rồi đó.""Em có cảm giác an toàn?"Tạ Văn Tinh gật đầu, nói đến chuyện chính thì cậu bình tĩnh lại "Từ sau khi anh cúp điện thoại em liền có, sau đó em suy nghĩ, trong trí nhớ của em thì anh chỉ giận với một mình em thôi."Khi nhớ lại những lần cãi nhau, Tạ Văn Tinh cũng nhớ lại nhiều chuyện nhỏ nhặt, người như Quan Hạc rất dễ khiến người khác hiểu lầm là anh dễ tính. Dù là Lê Diễn tự tìm đường chết, xảy ra ma sát với đám học sinh, hay là có bạn gái đến tỏ tình... Anh cũng không có phản ứng đặc thù thực tế có khả năng anh chỉ quá lãnh cảm, đối với nhiều sự vật sự việc không thèm để ý đến, thành ra bị nhầm là dễ có khi đối mặt với cậu, Quan Hạc như có chất xúc tác bùng cháy."Em cảm thấy anh giận em là vì anh quan tâm em, như thế rất tốt." Chú ý tới biểu cảm của Quan Hạc dần mềm mại, Tạ Văn Tinh nhân cơ hội kéo lại đề tài "Bây giờ anh nguôi giận chưa?""Đã sớm nguôi rồi," Quan Hạc dừng một chút "Anh muốn có một cam kết."Tạ Văn Tinh không lên tiếng, mà ánh mắt hỏi anh muốn cam kết thế nào. Ánh mắt như vậy làm Quan Hạc có cảm giác anh muốn gì cậu cũng sẽ có phải anh muốn Tạ Văn Tinh ngừng chơi game, chỉ hát cho mình anh nghe, Tạ Văn Tinh cũng sẽ đồng ý? bỏ đi cái ý nghĩ ấu trĩ đột nhiên xuất hiện này. Như Tạ Văn Tinh nói, ở cùng nhau đã là rất nói "Dù cho có chuyện gì xảy ra, cũng không được chê anh phiền.""Sao em lại thấy anh phiền cho được?" Tạ Văn Tinh nở nụ cười, dường như khó mà tin nổi, "Dù em thấy bản thân mình phiền cũng sẽ không chê anh phiền, em thật sự... rất thích anh."Ngôn từ đơn giản thẳng thắn, lại dễ dàng nhổ hết gai trong lòng Quan Hạc đi. Lúc nói chuyện Tạ Văn Tinh nhìn chằm chằm vào anh, như là trong lòng cậu chỉ có mình anh Hạc mềm lòng, chắc hẳn là đàn ông đều thích bạn đời xinh đẹp ngoan ngoãn, hoặc là do Tạ Văn Tinh có làm gì cũng hợp với ý hắn."Ngoan quá."Anh dùng giọng nói như nỉ non để nói nói này làm một luồng chạy điện chạy dọc tủy sống Tạ Văn Tinh, không kịp để ý đến chuyện lúc anh nói nghe rất biến thái, Quan Hạc kéo cậu lại, hai người ôm lấy nhau."Nếu như lừa anh," Quan Hạc nhẹ nhàng cầm lấy tóc Tạ Văn Tinh, ngón tay cái vuốt nhẹ khóe mắt cậu "Anh sẽ nhốt em lại."*Sáng hôm sau, lúc Quan Hạc mở cửa vẫn đánh thức Tạ Văn Văn Tinh ngáp một cái bò từ trên giường dậy, hôm qua lúc ngủ cậu mặc áo sơ mi của Quan Hạc, mặc quần của mình lên cậu mới vội vàng chạy đến cửa, cậu muốn nhìn anh ra lí của Quan Hạc đã chờ sẵn, lúc bị trợ lí dùng ánh mắt nhìn hồ ly tinh nhìn mình, Tạ Văn Tinh đột nhiên nhe răng làm mặt quỷ với người xấu vô là mặt quỷ của cậu xấu quá, trợ lí làm vẻ mặt sợ hãi, Tạ Văn Tinh cười một tiếng, Quan Hạc nghiêng đầu nhìn cần nghĩ cũng biết cậu đang nghịch, Quan Hạc thấy cậu đi chân trần, đột nhiên khom lưng bế cậu công chúa hàng thật giá thật. Tuy Tạ Văn Tinh cao, nhưng lại gầy, ôm không quá tốn sức. Tạ Văn Tinh bị ôm cách mặt đất còn chưa hoàn hồn, tầm mắt liếc loạn một vòng, cuối cùng rơi xuống cánh tay của Quan Hạc đang ôm bắp căng lên, nhìn qua rất lí nhìn hồ ly tinh mới vừa kiêu ngạo đột nhiên co lại, sau khi được đặt lên giường còn vô cùng mềm mại mà níu lấy ống tay áo sếp của bọn họ "Khi... Khi nào anh về?""Chiều anh sẽ về.""Vậy cùng ăn tối được không?"Quan Hạc gật ơi, quá chiều. Trợ lí có cảm giác mình sắp nghẹt chiều Tạ Văn Tinh đến sân bay hủy phòng khách sạn, tiện tay lấy luôn hành lí của mình ra ngoài. Cậu đã dự tính đến tình huống xấu nhất, nếu như Quan Hạc không muốn gặp cậu, cậu sẽ ở bên đó canh thật, vì để không làm lỡ chuyện phát sóng trực tiếp, Tạ Văn Tinh mang cả camera Hạc về hơi trễ, vốn định mang Tạ Văn Tinh ra ngoài ăn cơm, không ngờ vừa mở cửa đã thấy Tạ Văn Tinh đang livestream rồi. Thấy anh vào, Tạ Văn Tinh chào một câu rồi lại tiếp tục nhìn máy Hạc hiểu nên không quấy rối cậu, suy nghĩ một lúc, liền đặt đồ ăn ngoài."Ban ai bây giờ? Muốn chơi Katarina, vậy cấm Galio đi, không muốn thấy tên tướng ngu ngốc này." Chơi một game, cậu vừa khởi động gân cốt, định quay đầu lại xem Quan Hạc đang làm gì, thì một miếng đậu phụ sốt đã được đưa đến Văn Tinh tự nhiên vô cùng há miệng."Khá nóng, em ăn chậm chút."Tạ Văn Tinh vừa gật đầu vừa nhai.[Trời ơi!][Tôi không chỉ nhìn thấy tay của một người đàn ông, còn nghe thấy tiếng của một người đàn ông nữa?][Chồng ơi anh leo tường hả, con gái như em khóc không dậy được][A A A A giọng của anh trai này cũng hay quá, vừa dịu dàng vừa gợi cảm!][Tay cũng đẹp! Ngón tay thật dài! Còn trắng!]"Nhìn gì vậy, có đẹp bằng tôi không? Không cho nhìn nữa, nhìn nữa đòi tiền." Trong lòng Tạ Văn Tinh có chút mừng thầm, cậu lầm bầm vài câu mới nhớ tới chuyện chọn tướng, nhìn tướng vừa bị cấm Tạ Văn Tinh cảm thấy khó mà tin nổi "Katarina của tôi bị cấm rồi? Sao bây giờ còn có người cấm Katarina?"[Bây giờ Katarina đi rừng đã rất mạnh][Mạnh nữa thì bình thường cũng đâu ai cấm đâu?][Ai cho anh chỉ biết ăn thôi, báo không báo một câu, ăn chết đi thôi][A A A bé cưng mau nói con ở đâu? Hình như mami nhìn thấy chân giường phía sau con, phòng lớn vậy chẳng lẽ chỉ có một cái giường thôi sao?]...[Còn giải thích làm gì nữa? Sờ thần rõ ràng là ngủ với đàn ông]Một lời gây nên cơn sóng, thấy Quan Hạc ở bên kia vẫn còn đang mở túi thức ăn, Tạ Văn Tinh cũng nhỉ giọng nói với bọn họ "Suỵt, người ta thẹn thùng."[Ngày hôm nay fan bạn gái muốn trào nước mắt][Anh hay thật đó, ngủ với đàn ông? Streamer thẳng cuối cùng của Lam Kình cũng cong rồi?][Ít nhất Sờ thần cũng là 1 hiếm hoi ở trong vòng, haiz, thôi tha cho][Tui chỉ tò mò là thụ của ông Sờ như thế nào? Tay với giọng cũng không đến nỗi tệ, mặt hẳn cũng đẹp trai?]Ha ha ha ha ha ha trời ơi, cười chết mất thôi là Văn Tinh cười sắp ngỏm luôn, nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, cậu phản ứng nhanh chóng tắt bình luận."Cola với trà đen, em muốn uống cái nào?""Cola."Quan Hạc giúp cậu cắm ống hút, Tạ Văn Tinh cầm cốc giấy qua cắn chặt lấy đầu ống."Ăn ít thôi, bữa chính còn chưa tới, vừa nãy hỏi tiếp tân, các cô ấy nói ngoài kia có một nhà hàng kiểu Tây ăn rất ngon."Tạ Văn Tinh ừm thể không thừa nhận, ở mặt này Quan Hạc rất dịu Quan Hạc đi, cậu mở bình luận lên tiếp tục đùa giỡn, nhưng đáng tiếc mọi chuyện ở trong lại không giống cậu tưởng tượng[Có cảm giác như đang cho mấy nhóc thú be bé xinh xinh ăn vậy...][Sao tôi cảm thấy hôm nay ông Sờ thật mềm mại, hay là tại hôm nay ổng không đủ dâm?][Tôi thấy là hôm nay dâm không nổi đâu, khí thế bị người ta đè xuống, nghe lời kinh khủng khiếp][Nói thật, vừa nãy tôi còn tưởng đó là sugar daddy của Sờ thần]"Sugar daddy?"Tiếng của Quan Hạc truyền từ phía sau đến, Tạ Văn Tinh run tay một cái, không cẩn thận ném ra skill bình luận thấy cậu ném nhầm, vui vẻ cười nhạo Tạ Văn Tinh đang hoảng hốt. Tạ Văn Tinh cũng biết không thể đùa nữa, nhìn thấy khu bình luận yêu cầu cậu giới thiệu người phía sau, Tạ Văn Tinh nói "Đây là bạn tôi..."Quan Hạc đặt tay lên gáy cậu, có chút uy hiếp "Bạn?"[Ha ha ha ha cái giọng nói này, tuyệt, xin mọi người nhận định đâu mới là công thụ rõ ràng][Này thì nói linh tinh, người ta không vui rồi]Quan Hạc nhéo nhéo cổ cậu, ý rất Văn Tinh khẽ cắn răng "Bạn trai." Thể loại Hiện đại, chủ thụ, 1×1, gương vỡ lại lành, ngọt, kết hôn trước yêu sau, lạnh lùng chiếm hữu cao tổng giám đốc công x ngôn từ dâm đãng hết chuyện này đến chuyện khác streamer thụ. Độ dài 51 chương chính văn + 1 ngoại truyện. Đôi lời muốn nói trước, thật ra cũng không hẳn là “kết hôn trước yêu sau”, hai người yêu nhau từ lâu, chia tay nhưng vẫn còn tình cảm, chuyện kết hôn chỉ giống như sợi dây kéo hai người quay lại thôi. Chính là “gương vỡ lại lành”. Câu chuyện bắt đầu khi công ty của streamer của Tạ Văn Tinh được mua lại bởi một công ty lớn khác, vừa hay ông chủ mới của cậu lại là Quan Hạc, đàn anh, cũng là người yêu cũ thời đi học của cậu. Tạ Văn Tinh vốn là một streamer nổi tiếng, chơi LOL giỏi, đàn hát cũng giỏi, từng học theo chuyên ngành viết nhạc. Làm một người live stream chơi game, Tạ Văn Tinh có cái miệng rất thiếu đánh, rất hay nói năng làm người khác đỏ mặt, nhưng thực tế cậu lại là một chàng trai ngây thơ. Tạ Văn Tinh còn yêu Quan Hạc, nhớ nhung hình bóng của anh, xong lại rụt rè không dám tiến tới. Mãi cho đến lúc Quan Hạc trở thành ông chủ của cậu, lập ra bản hợp đồng ép cậu kết hôn để trả khoản nợ, Tạ Văn Tinh vẫn còn sợ hãi. Cậu chưa quên được Quan Hạc, dù chỉ liếc mắt nhìn ảnh của anh thì trái tim vẫn không nhịn được đập bình bịch. Thế rồi cậu cũng chấp nhận bản hợp đồng, dọn về sống chung cùng anh. Quan Hạc bây giờ không còn là đàn anh của Tạ Văn Tinh nữa, không còn là người nói với cậu “Cậu hôn anh một cái, ba hiệp sau thả cho các cậu”. Quan Hạc là một người rất lí trí, lí tính lớn hơn cảm tính, dù có khó chịu cỡ nào thì tình cảm đều sẽ bị anh gạt bỏ ngay ngày mưa cậu bỏ anh. Thế nhưng khi gặp lại, Quan Hạc lại chẳng kìm được mà muốn giữ Tạ Văn Tinh bên mình, vĩnh viễn không được rời bỏ anh. Những tưởng sẽ có điều tiêu cực nào đó, hoặc vết thương lật ra thì lại đau, nhưng bởi vì hai người vẫn còn vương vấn đối phương, nên những ngày tháng ở chung lại khiến họ gần nhau hơn và thấu hiểu nhau hơn. Ban đầu, Tạ Văn Tinh lo sợ, vì nghĩ anh hết yêu mình. Rồi cậu lại dũng cảm thả thính, vụng về trêu chọc anh, sợ anh không quan tâm. Nhưng rồi khi Quan Hạc tiến gần thì Tạ Văn Tinh lại co lại như mèo con. Cậu sợ, sợ anh tốt với mình quá, sợ anh giận, sợ anh tức, sợ anh buồn nôn, sợ anh ly hôn với mình. “Em sợ lắm… Sợ anh bỏ rơi em.” Khi còn ở bên nhau, Quan Hạc vốn là con nhà người ta, là học bá, đẹp trai, toàn tài, ấy vậy mà anh bị cậu nhóc bất kham Tạ Văn Tinh thu hút. Khi ấy, anh theo đám bạn đi xem các em khóa dưới, rồi vừa hay thấy Tạ Văn Tinh vừa đàn vừa hát trên sân khấu. Cậu trai ấy cười chói mắt như một mặt trời nhỏ, sau đó anh hỏi được tên của cậu, hóa ra không phải mặt trời, mà là một ngôi sao “Tinh” trong tên của Tiểu Tạ là “ngôi sao”. Sau này, khi đã quay lại với nhau, anh nói rằng khi ấy anh chưa kịp nói với cậu “Em lấp lóe chút thôi, làm thế giới của anh bừng sáng“. Và khi đi cùng với mấy streamer, khi mọi người hỏi Quan Hạc có sở thích nào không, anh cũng nói anh thích ngắm sao… Quan Hạc cứ như thế chầm chậm túm thỏ nhát gan đội lốt sói Tiểu Tạ ra khỏi nơi trú ngụ. Hai người dần mở lòng với nhau nhiều hơn, không còn là những thiếu niên bồng bột mà đã trưởng thành nhiều hơn. Tạ Văn Tinh chưa bao giờ hết yêu anh, thậm chí năm đó nói lời chia tay, cũng là một phần vì cú sốc, là vì bà nói Quan Hạc quá tốt, Tiểu Tạ cảm thấy tự ti. Đàn anh quá giỏi giang, quá tốt bụng, lôi kéo Tạ Văn Tinh rèn luyện tu dưỡng, không cho cậu đi net, không cho cậu đi bar, không cho cậu quậy phá. Anh thấy cậu không học nổi còn nói “Đừng học nữa, em không học được thì anh học. Thành tích của em không tốt không sao, em muốn học khoa nghệ thuật thì học khoa nghệ thuật, muốn chơi game thì chơi game. Đừng khiến anh lo lắng là được.” Tuy trong tên cậu mới có chữ sao, nhưng Tạ Văn Tinh cảm thấy, trong đôi mắt Quan Hạc như có cả ngân hà. Khi Tiểu Tạ nhớ lại hồi cấp ba, mỗi khi cãi nhau với Quan Hạc, dù ai đúng ai sai, cuối cùng sẽ đều biến thành Quan Hạc dỗ cậu. Rồi sau này, khi biết được chuyện trong nhà Tạ Văn Tinh, Quan Hạc còn mở rộng giới hạn của bản thận với cậu rất nhiều lần. Anh biết Tiểu Tạ thiếu nhiều thứ mà người bình thường nên có, ví dụ như tình thương, kiên trì hoặc là cổ vũ. Như bao câu chuyện khác có cái kết tốt đẹp, hai người ở bên nhau, cùng bù đắp khoảng thời gian chia tách, cũng là thấu hiểu nhau nhiều hơn. Mình rất thích những câu chuyện được kể đan xen với quá khứ, khi hiện tại xảy ra một sự việc nào đó, thì nó lại gợi nhớ đến một sự việc từng xảy ra trước đây. Cách kể như vậy cứ khiến cho mình có cảm giác hoài niệm và tiếc nuối không thôi. Những nhân vật khác trong truyện cũng rất đáng yêu. Từ hội anh em streamer, đến cô em gái Quan Sa, rồi cả mấy người bạn thân của Quan Hạc, mỗi người đều được chứng kiến một phần câu chuyện tình yêu của hai người, cũng là những người giúp đỡ phần nào cho hai người hiểu nhau nhiều hơn dù có vô tình hay cố ý, dù có tốt hay không tốt. Chẳng hiểu sao truyện này khiến mình nhớ lại khoảng thời gian còn tung hoành đọc hàng trăm bộ truyện ngôn tình, mà “gương vỡ lại lành” là kiểu mình ít đọc nhất. Mình không thích ngược, quay lại với nhau cần có sự dằn vặt, có chút ngược. Nhưng tác giả truyện này lại khiến nó giống như một món ăn ngon, chua cay thì ít, ngọt thì nhiều, đúng khẩu vị của mình luôn. Chỉ vậy mới đủ ấm áp cho thời tiết giá rét này thôi. “Ăn cơm anh làm thì là người của anh.” “Anh cũng ăn cơm sườn em làm…” “Vậy anh cũng là của em, có muốn hay không?” Hôm nay không phải là ngày vui với mình. Thật ra mình đã cap màn hình truyện này rất nhiều, rất ưng ý, rất muốn viết một bài review dài và bình luận thật nhiều. Nhưng hiện giờ tim mình vẫn cảm thấy hụt hẫng không ngừng vì những chuyện cá nhân. Tuy không khóc nhưng mình sợ. Bài viết này có thể hơi trúc trắc nhưng mình không biết làm gì hơn. Cuối cùng thì nếu bạn nào đọc đến đây thì cảm ơn nhé. Cũng không biết mình có sớm bình tâm lại không, nhưng chắc là sớm thôi.

cậu hôn anh một cái